Chuyện bác Lậu

Chuyện bác Lậu

Bác Lậu là cả. Về lý mà nói, theo truyền thống, con trưởng phải ở nhà chăm lo hương khói thờ tự tổ tiên. Nhưng bác Lậu thì khác, bác đi mút mùa mất mặt chẳng mấy khi về. Vậy nên bao nhiêu việc lớn nhỏ trong gia đình…anh Lương phải gánh cả.

Tiếng là ruột thịt, nhưng từ ngoại hình cho đến tính cách mỗi người khác nhau một trời một vực. Chú Thưởng gầy gò bệnh tật, anh Lương đen sắt ốm o, riêng bác Lậu thì to béo hồng hào. Chú Thưởng rụt rè ít nói, anh Lương kỹ tính kiệm lời, còn bác Lậu thì oang oang hào sảng. Đúng là "Bố mẹ sinh con, trời sinh tính".

Bác Lậu cũng đi xa, nhưng bác đi buôn chứ không phải đi cày thuê cuốc mướn như anh Lương chú Thưởng. Bác buôn gì chả biết, không rõ có phải buôn lậu hay không, nhưng…có vẻ bí mật lắm - Là do mấy lần bác về, chị Ví vô tình nghe thấy bác thì thầm điện thoại to nhỏ, thậm thậm thụt với ai đó thì đoán thế, chứ chị biết đâu. Mà thây kệ, chị cũng chả quan tâm. Quan trọng là mỗi lần bác Lậu về … cả nhà đều vui.

Lần này cũng vậy, bác Lậu về, chưa thấy mặt đã nghe giọng oang oang từ đầu ngõ. Lũ trẻ nhà chị Ví nghe tiếng bác về thì sướng lắm, hò reo xô nhau chạy ùa ra đón. Chúng khoái bác Lậu, bởi cứ bác về là có quà. Mà quà của bác khác xa mấy quả ổi, quả cóc cùng đám dây chun của chú Thưởng. Bác mua bánh quy, kẹo xốp, rồi cả búp bê, xếp hình…. tóm lại toàn những thứ mà thường chỉ bọn trẻ con thành phố mới có. Thế nên thích là phải, chúng ríu rít bám áo theo bác về nhà.

Chị Ví đang ngồi mạng lại cái tay áo rách trong nhà, vội vứt đấy, sấp ngửa chạy ra:

- Ối giời ơi bác Lậu, bác Lậu! Sao đợt này bác đi lâu thế, bác làm cả nhà ngong mãi.

- Thím Ví đấy à, tôi cũng có quà cho thím đây – bác Lậu cười to, đoạn gạt mấy đứa trẻ, mở túi đưa cho chị Ví thỏi son "Tặng thím cái này, thi thoảng đi đâu tô vào cho nó tươi tắn". Rồi bác hỏi:

- Chú Lương đâu thím?

- Ơ…đúng là bác đi lâu nên quên hết cả. Giờ mới giữa tháng, phải cuối tháng nhà em mới về.

- À…ừ! Tôi quên, tôi quên! Mà thôi, thím điện ngay cho chú ấy đi, báo tôi mới về, bảo chú ấy về chơi ít hôm. Chả mấy khi anh em gặp nhau.

- Ấy chết bác ơi! Nhà dạo này đang túng lắm, giờ gọi anh ấy về thì cuối tháng lấy đâu ra….

- Ơ hay cái thím này! Có tôi về đây thì thím còn phải lo cái gì? Cứ gọi chú ấy về cho tôi. – bác Lậu cắt lời gắt. Rồi bác nói thêm: À mà…tôi đi xa lâu mới về, thím làm mấy mâm cơm nhạt, mời hết hàng xóm láng giềng, nói bác Vay, bác Nợ, bác Điện, bác Nước, cô Ngân, chú Trường…. sang liên hoan một thể nhé.

Anh Lương về tới nhà đúng lúc cỗ bàn đang xôm. Mấy mẹ con chị Ví xúm xít bên mâm cơm ngoài hiên. Thấy anh, bọn trẻ ngẩng lên nhìn anh chào lấy lệ, rồi lại chúi vào mâm cơm chí chóe tranh phần - chả mấy khi chúng được ăn một bữa no và ngon đến thế. Chị Ví vội buông bát chạy ra đỡ hộ cái mũ nói "Sao thầy nó về muộn thế, cả nhà ngong mãi" Anh Lương nhìn vợ, ngẩn ra hỏi "Môi bu nó làm sao mà lại đỏ toe đỏ toét thế này?". Chị Ví đỏ mặt nói "Tôi bôi tý son bác Lậu mới mua tặng… Mà thôi, thầy nó đi rửa mặt rồi vào luôn với mọi người".

Trong nhà…oang oang rôm rả. Tiếng bác Điện rề rà:

- Đợt này… may có bác về, chứ tiền điện nhà mình…nợ quá. Nhắc nhiều tôi cũng… ngại.

- Phải! Tôi cũng vậy, học phí của bọn nhóc nhà mình….chậm đến mấy tháng rồi. Mà tôi thì không nỡ đuổi, sợ chúng ở nhà lêu lổng thì khổ - chú Trường nói chen vào.

Bác Nợ suốt nãy đến giờ chẳng nói chẳng rằng mải mê ăn gắp chợt dừng lại, ngẩng lên buông câu "Trả tiền đây!" xong chúi mặt xuống mâm gắp tiếp.

- Vâng, vâng! Các bác, các chú không phải lo! Có tôi về đây thì mọi chuyện đâu vào đấy hết. Giờ mời mọi người cứ nhắm rượu cái đã! – Tiếng bác Lậu oang oang, đoạn bác quay lại nói với ra: Thím Ví đưa tôi thêm chai rượu nữa nhé….Mà thôi, thím xách luôn cái can 20 lít vào đây cho tôi!

Chợt thấy anh Lương, bác Lậu kêu to:

- Sao về muộn thế Lương, mọi người đợi chú mãi…. Thôi vào luôn đi, anh em ngồi đây cả rồi.

Mọi người trong mâm ngoảnh ra ồ lên "Về rồi à, vào luôn đi". Anh Lương bước vào ngồi xuống nói:

- Kính các bác các chú thông cảm, giờ em mới về được, công việc lu bu quá. Ấy nhưng mà bác cả Lậu gọi cái là em phải thu xếp về ngay…. Thôi thì mấy việc nợ nần… mong các bác thư thư cho ít bữa để nhà em sắp xếp.

Bác cả Lậu nâng chén rượu gạt đi:

- Chuyện đó để tôi xử lý. Đợt này tôi làm ăn được, kiếm cũng khá. Nhà nợ nần sao tôi trang trải hết, rồi cho chú thím thêm ít tiền mà tẩm bổ. Chứ về nhà, trông thấy thím Ví thì… rách, chú thì gầy còm ốm yếu… lũ cháu thì vêu vao… nẫu ruột lắm.

Nghe vậy, mọi người trong mâm cũng nâng chén hùa theo "Là chúng tôi nhắc vậy, chứ bác Lậu đã nói thế thì mọi người yên tâm cả rồi. Thôi mời anh em, mời các bác các chú…zôôô!"

Ở ngoài hiên, nghe bác Lậu chém sang sảng trong nhà chị Ví cảm động lắm. Lại nhìn anh Lương gầy gò ngồi dúm dó kẹp lép giữa bác Điện với bác Nợ nung núc phởn phơ như bánh mỳ kẹp chả mà chị Ví ứa nước mắt cảm thương.

Chị yêu anh Lương, quý chú Thưởng, nhưng chị….thích bác Lậu.



Tam Tú

Xem thêm những bài liên quan:

Chuyện anh Lương và chú Thưởng

Chuyện tình Lương - Ví


Tin tức cùng chuyên mục

  • 16 Jan 2018

Tản mạn về chửi

Trong cuộc sống chắc ai cũng đã từng có lúc... chửi, nghe ai đó chửi hoặc tệ hơn nữa là bị người khác chửi. Tôi cũng ...

Đọc thêm
  • 22 Apr 2018

Làm nỏ ở Mường Bi

Hồi còn trẻ con lê la chân đất mà có được khẩu súng cao su chạc ổi đã là niềm mơ ước lớn rồi chứ đừng ...

Đọc thêm
  • 23 Apr 2018

Lan man điếu... Mường

Ở người Việt, khách đến nhà thì "miếng trầu là đầu câu chuyện", rồi đun nước pha trà, mời nhau "ăn" điếu thuốc… cứ thế câu ...

Đọc thêm