CHẢY ĐI SÔNG ƠI! (p2)

CHẢY ĐI SÔNG ƠI! (p2)

Chém vui thôi, chứ chuyện nâng tầm tè lên như một hình thức biểu hiện nghệ thuật thì chắc còn phải đợi dài dài. Có điều tè sao cho đẹp, cho…ngon thì cũng là việc chẳng dễ dàng.

Chuyện tiếu lâm xưa có cụ già ra hiệu thuốc mua Viagra chỉ để làm mỗi cái việc duy nhất là…khỏi đái vào mũi giày của mình. Tất nhiên đó chỉ là câu chuyện hài hước phiếm cho vui, nhưng trong thực tế, những chuyện dở khóc dở cười về việc đi tè cũng đâu có hiếm. Đặc biệt thời nay, khi mà xã hội văn minh làm cho ta phải khoác lên người bao nhiêu thứ được gọi là "mốt", là thời trang. Lợi ích của những thứ đó tới đâu thì chưa biết, nhưng chắc chắn rằng càng mang nhiều thì càng khó cho việc đi tè vậy thôi. Bởi thế nên đôi lúc mới xảy ra những chuyện như không tháo được thắt lưng, hay kẹp trym vào khoá. Nói vui, thà cứ ăn mặc giản dị như các cụ thời xưa lại hay. Quần chân què, quần lá tọa, quần ống sớ... vừa rộng rãi thoáng mát mà lại tiện cho việc hành sự lúc cần. Khi muốn tè chỉ việc vén ống, kênh chân lên là vô tư thoải mái. Vừa tiện mà lại vẫn kín đáo. Kiểu tè này các bà hồi xưa thực hành là mẫu mực, giờ thì tuyệt chủng mất rồi. Chứ còn cứ quần côn, quần chẽn.v.v. rồi lại móc xích thêm các phụ kiện chằng đụp nọ kia, thì lúc hữu sự, cái việc đái vào mũi giày e rằng cũng vẫn còn là nhẹ.

Xoay quanh chuyện đái còn có nhiều điều thú vị khác. Chả dụ như cách chữa đái dầm hồi nhỏ bằng cách nướng nhện cho ăn. Hay chuyện đái rắt lắt nhắt chẳng hạn. Dân gian có câu "Thứ nhất đau mắt, thứ nhì rắt răng", nhưng ai từng bị đái rắt một lần rồi sẽ biết. Lúc đó thì đứng ngồi không yên. Đầu ra vừa đau, vừa buốt lại vừa tức. Khó chịu không thể tả được. Riêng chỉ mỗi việc chạy ra chạy vào phòng vệ sinh cũng đã hết thời gian. Cả ngày chẳng làm được cái gì cả, trừ việc….đi đái. Sau lần đấy thì ắt hẳn phải đề nghị thêm mục đái rắt vào câu tục ngữ đó cho nó hoàn chỉnh kiểu như "Thứ nhất đau mắt, thứ nhì rắt…lung tung".



Đái là nhu cầu nhưng cũng là bản năng. Mỗi khi con người ta lâm vào tình huống sống chết cam go thì mọi bản năng gốc bật tung ra rõ hết, trong đó có đái. Dân gian có câu "Sợ vãi cả đái ra" là như thế. Lúc đó, mọi thứ cứ tự động tung toé cả ra, không tài nào kiểm soát được. Vậy trong đời, bạn đã lần nào gặp chuyện... sợ vãi đái ra chưa? Nếu gặp rồi, hãy chia sẻ ngay để mọi người like nhé :)

Xưa, có chú mới lên thủ đô, lạ nước lạ cái, đường sá chẳng biết gì. Đi mãi chỉ toàn thấy nhà là nhà, người là người, hoa hết cả mắt. Muốn kiếm chỗ để trút bầu tâm sự mà chẳng có (đến giờ cũng vẫn thế thôi). Đã vậy nhìn chỗ nào cũng thấy công an, lớ xớ lại bị bắt vào đồn thì chết. Mà phạt gì thì phạt, chứ phạt vì tội đái bậy thì ê mặt quá đi. Đành bấm bụng nhịn, cố tìm mãi cái nhà vệ sinh mà chẳng thấy đâu. Thình hình rất chi là nguy cấp.

Đang lúc gay go, chợt thoảng qua cái…mùi khai nồng đâu đó. Ngày thường thì chạy cho nhanh, tránh cho xa. Thế mà lúc đó mừng hơn bắt được vàng, vội lần theo tìm đến. Tới nơi thì đúng là nơi cần tìm thật, nhưng là chỗ đái…bậy chứ chả phải nhà vệ sinh. Chỗ nằm hơi khuất, ít người qua lại, bẩn và bốc mùi kinh. Trên bức tường cũ ố loang lổ dòng chữ "CẤM ĐÁI Ở ĐÂY!" đã bị đái tróc thủng lung tung. Đến nước này cũng đành phải liều thôi vậy, chứ giữ lại chắc vỡ bàng quang. Mà cái giống nhịn lâu không đái thì lúc đi rất khó. Đã thế lúc tè bậy chỉ nơm nớp sợ bị bắt nên lại càng khó tè lè xè hơn. Ậm à ậm è rồi cũng có cái... vọt ra. Đang mải mê trút bầu tâm sự thì chợt loáng thoáng thấy bóng áo vàng đi lại. Giật hết cả mình. Tim đập thình thịch, luống cuống chân tay.  Giải này dải nọ đang ra ào ào tự dưng tịt sạch. Phen này thì xong đời rồi mẹ ơi…

Áo vàng tiến mỗi lúc lại gần, những bước đi như nhanh hơn, gấp gáp hơn. Tia nhìn cứ xối thẳng nóng ran nơi tai nơi gáy. Ối giời, phải làm thế nào đây, thế nào đây?! Trống ngực đập thình thình theo mỗi bước chân đang tiến đến. Quả này xong đời rồi. Cuống. Cuống, và... cuống. Thôi, đến nước này thì kệ bố nó đến đâu thì đến vậy.

Ơ mà lạ, hình như áo vàng cũng không để ý lắm thì phải. Ánh mắt chú ta lướt qua vô cảm. Chú tiến đến mỗi lúc một gần, rồi đến bên, rồi dừng lại, rồi…kẹp cái gậy sơn trắng sơn đỏ như con rắn vào nách, rồi chú… kéo khoá cái rẹt. À thì ra là thế. Đúng là đồng cảm gặp nhau. Thoải mái đê.v.v. Đại khái thế, rồi đường ai nấy đi. Còn dòng chữ "CẤM ĐÁI Ở ĐÂY!" sau lần đó tróc mất luôn chữ "CẤM" chỉ còn lại mỗi đoạn "ĐÁI Ở ĐÂY!"




Nói vui vậy, nhưng việc quá thiếu những điểm vệ sinh công cộng ở Hà Nội là có thật. Bởi thế những chuyện xảy ra như trên cũng chẳng có gì là lạ. Âu cũng khởi điểm bắt đầu từ việc "tấc đất tấc vàng", từ tư duy của những nhà hoạch định, quy hoạch.v.v. Cái khâu giải quyết đầu ra là không thể thiếu. Ai một ngày cũng phải làm cái việc đó mấy lần. Nhưng không có chỗ thì buộc phải đi lung tung, đi đái bậy thôi. Mấy lần đầu còn thấy ngượng, thấy xấu hổ. Nhưng mãi rồi cũng quen. Rồi thói quen được duy trì, củng cố nhân rộng, lâu dần thành tập quán đái đường. Giờ thì bất cứ gốc cây, chân cột điện hay góc khuất nào cũng... thơm mùi nưới đái.

Vậy chẳng nhẽ lại chịu bó tay? Tất nhiên, để giải quyết tổng thể và dứt điểm thì còn lâu, còn nhiều việc phải làm. Nhưng trên đã nói dân Việt ta, dài hơi thì chả nói, chứ cái sự biến báo khôn lỏi thì chẳng thiếu. Cái gì cũng có thể ứng biến được ra cách giải quyết hết. Dẫu chỉ là tạm thời.

Một người bạn, mà công việc chính suốt ngày phải đi đánh bóng mặt đường cũng đã rơi vào tình cảnh oái oăm trên không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng, sau những lần đúc rút kinh nghiệm đã tìm ra một cách giải quyết khá hay. Đó là, khi đang ở ngoài đường mà mót thì cứ tìm đến… khách sạn nào gần đấy nhất mà giải quyết nỗi buồn. Đi ở đó vừa sạch, vừa mát, lại được nghe nhạc miễn phí. Chỉ có điều cần lưu ý một chút, ấy là khi bước vào khách sạn phải đàng hoàng tự tin. Chứ thái độ cử chỉ mà lóng nga lóng ngóng thì hỏng bét. Lúc đấy thì lại chỉ còn cách ra chỗ nào đó úp mặt vào tường mà thôi.



Cách đây đã rất lâu, trong một dịp lên chơi Hòa Bình vào đúng đợt nhà máy Thủy điện Hòa Bình mở cửa đập xả lũ. Từ xa nhìn lại hơi nước mù mịt cả một vùng, cầu vồng bảy sắc vắt ngang rất đẹp. Lên đập xem xả lũ mới thấy sức mạnh của thiên nhiên quả là kinh khủng. Hồ Hòa Bình giống như cái bọng đái của thiên nhiên vùng Tây Bắc đang căng cứng. Nước hồ dâng cao đục ngàu đầy củi mục rác rưởi chỉ trực lao ra tràn phá. Hai cửa xả lũ mở, nước cuồn cuộn tuôn như thác, bọt tung trắng xóa, hơi nước li ti mù mịt khắp nơi.Tiếng gầm của thác phô diễn sức mạnh cuồng loạn bất kham. Dưới sông, sóng lồng lộn vật nhau như bầy thủy quái. Nghe thác gầm, nhìn thác đổ, đắm mình trong màn bụi nước… cảm giác phấn khích vô cùng. Tự nhiên muốn góp phần vào thác, giao hòa cùng với tự nhiên.

Vậy là vươn người.... tè luôn một nhát.... chảy đi sông ơi!…chảy đi kìa…sông….ơ.i..i...i…i….i!

CLICK ĐỂ XEM NGAY!


Bibo

Xem thêm những bài cùng tác giả:

CHẢY ĐI SÔNG ƠI! (p1)

CHUYỆN... CHÓ! (p1)

 CHUYỆN... CHÓ! (p2) 

Rơm vàng một thủa!



Tin tức cùng chuyên mục

  • 16 Jan 2018

Tản mạn về chửi

Trong cuộc sống chắc ai cũng đã từng có lúc... chửi, nghe ai đó chửi hoặc tệ hơn nữa là bị người khác chửi. Tôi cũng ...

Đọc thêm
  • 22 Apr 2018

Làm nỏ ở Mường Bi

Hồi còn trẻ con lê la chân đất mà có được khẩu súng cao su chạc ổi đã là niềm mơ ước lớn rồi chứ đừng ...

Đọc thêm
  • 23 Apr 2018

Lan man điếu... Mường

Ở người Việt, khách đến nhà thì "miếng trầu là đầu câu chuyện", rồi đun nước pha trà, mời nhau "ăn" điếu thuốc… cứ thế câu ...

Đọc thêm